"Mùi hoa mơ ơi Con đường núi mọc Bỗng nhiên mặt trời" Như một thiền ngôn xưa, trong hạt cải nhỏ xíu bao hàm cả nhật nguyệt, trên đầu sợi lông dồn tụ cả càn khôn. Từ xưa, người Nhật tin rằng thơ ca có năng lực linh thiêng gọi là ngôn linh. Có hồn linh trong những câu thơ. "Như cỏ mùa hạ héo Bóng hình ai rũ buồn Mong chờ và mơ tưởng Núi đồi ơi cúi xuống Cho ta nhìn người thương" Thiên nhiên và con người quyện vào nhau trong thơ waka. ... Và nếu như loại bỏ cái đẹp ấy, thơ ca Nhật chỉ còn lại hư không..." (Nhật Chiêu)